Đấng Tạo Hóa nhân từ, sau sáu ngày của sự Sáng tạo, đã nghỉ ngơi vào ngày thứ bảy và thiết lập ngày Sa-bát cho tất cả mọi người như một kỷ niệm về sự Sáng tạo. Điều răn thứ tư của luật pháp không thể thay đổi của Đức Chúa Trời đòi hỏi việc tuân theo ngày Sa-bát thứ bảy này như là một ngày để nghỉ ngơi, thờ phượng và phục sự* hòa hợp với sự dạy dỗ và thói quen của Đức Chúa Jêsus, Đấng là Chúa của ngày Sa-bát. Ngày Sa-bát là một ngày của sự thông công vui thích với Đức Chúa Trời và với nhau. Đó là một biểu tượng về sự cứu chuộc của chúng ta trong Đấng Christ, một dấu hiệu của sự thánh hóa của chúng ta, một bằng chứng về lòng trung thành của mình và một sự nếm thử trước về tương lai đời đời của chúng ta trong nước của Đức Chúa Trời. Ngày Sa-bát là một dấu hiệu vĩnh viễn của Đức Chúa Trời về giao ước đời đời giữa Ngài với dân sự mình. Việc tuân giữ cách vui mừng thì giờ thánh khiết này—từ buổi chiều đến buổi chiều, từ mặt trời lặn đến mặt trời lặn—là một sự kỷ niệm về hành động sáng tạo và cứu chuộc của Đức Chúa Trời. (Sáng-thế Ký 2:1-3; Xuất Ê-díp-tô Ký 20:8-11; 31:13-17; Lê-vi Ký 23:32; Phục-truyền Luật-lệ Ký 5:12-15; Ê-sai 56:5, 6; 58:13, 14; Ê-xê-chi-ên 20:12, 20; Ma-thi-ơ 12:1-12; Mác 1:32; Lu-ca 4:16; Hê-bơ-rơ 4:1-11).